Thám du là một
nghệ thuật đi bộ có mục đích, là một trong những hoạt động then chốt của Ngành
Tráng.
Thám du không
phải là một nghệ thuật dễ dàng đạt được. Cần phải thực hiện những công việc chuẩn
bị trước, có những thói quen phải học và rèn luyện trước. Thực tập qua quan sát
và óc nghiên cứu, suy ngẫm là việc phải làm. Tuy nhiên trong khi luyện óc quan
sát và suy ngẫm, vẫn cần có thám du thì những khả năng này mới đem ra thực nghiệm
được.
Mục đích lấy
thám du làm một hoạt động là để giúp Tráng sinh tự suy nghĩ, tìm ra những điều
mới, tìm hiểu những nguyên do tại sao và nguồn gốc của các sự việc xảy ra hàng
ngày xung quanh mình, thỉnh thoảng học hỏi ở những lời khuyên bảo và kinh nghiệm
của người khác nhưng không tùy thuộc vào ý kiến của họ. Thanh niên phải tập
quan sát, tìm hiểu và phân tích.
Khả năng quan
sát và phân tích là thành phần quan trọng trong việc phát triển nhân cách và
thám du là một phương tiện hay để quan sát và phân tích.
Nhờ quan sát
mà giác quan của ta trở nên hữu hiệu. Mắt sẽ thấy nhanh hơn, tai nghe rõ hơn.
Nhờ suy ngẫm mà óc lý luận phát triển vì phải tưởng tượng, nghiên cứu và phải cần
đến trí nhớ và các thường thức.
Việc huấn luyện
này có những tác dụng gì với một người? Nó phát triển óc tháo vát, khả năng nhận
thức tinh vi, mở rộng thế giới quan và gây lòng tự tin – những yếu tố quan trọng
cho sự thành công trong đời sống hàng ngày của con người, và phát triển khả
năng giúp ích người khác. Giá trị thực tiễn của việc huấn luyện này mang lại một
đức tính mới vô giá cho người thanh niên, cho dù anh ta lựa chọn bất kì một loại
hoạt động nào, luật hay y học, thám hiểm hay khám phá, thương mại hay công nghiệp,
hoặc những gì anh muốn làm. Loại huấn luyện này cũng hết sức cần thiết cho cá
nhân Tráng sinh nếu muốn trau dồi, mở mang kiến thức rộng hơn về thế giới, hoặc
khi anh bắt đầu biết đánh giá tâm tính của người khác, hoặc khi anh muốn sử tận
hưởng những thú vui nhỏ mà tạo hoá đã ban cho anh hay nếu anh muốn sử dụng hết
tài năng mà Thượng đế đã ban cho anh.
Việc thực tập
khả năng quan sát và suy diễn, phát triển trí nhớ theo những chi tiết và dấu hiệu
vụn vặt, sự khôn khéo tế nhị thu thập được trong khi thực tập sẽ đưa Tráng sinh
tới chỗ nghiên cứu hữu hiệu và tường tận về đời sống nói chung và thiên nhiên
nói riêng. Dù khả năng như thế nào đi nữa, không nên bỏ qua những lợi ích về thể
chất, tâm hồn, và trí tuệ của những hoạt động ấy. Muốn đi thám du, Tráng sinh phải
tự tin. Kiến thức về thế giới, khả năng quan sát, thấu hiểu những gì nhìn thấy
trên đường đi sẽ làm tăng thêm sự thú vị của cuộc thám du vì như thế Tráng sinh
có thể biến đổi từ một cuộc hành trình nhạt nhẽo vô vị mà mệt nhọc thành một cuộc
du ngoạn với nhiều điều kỳ thú và không loại trừ khả năng tai nạn!
Từ những lợi
ích nói trên, ta thấy rõ, thám du phải là một hoạt động chính của Ngành Tráng.
Huấn luyện về kỹ
năng thám du.
Tất cả Tráng
sinh đều muốn thành công trong công cuộc thám du. Sự thành công này không dễ
dàng đạt được mà là kết quả của việc lên kế hoạch, của kiến thức mình có và của
sự cố gắng cá nhân để đi đến đích.
Như đã nói
trên, khả năng quan sát và suy luận rất cần thiết khi đi thám du. Khả năng quan
sát phải nhấn mạnh trước vì nhờ khả năng quan sát mà kết quả chuyến thám du mới
đảm bảo. Nghệ thuật suy luận xuất phát từ sự quan sát.
Có nhiều sách
về Hướng đạo chỉ rõ các thức và những trò chơi để luyện thói quen quan sát. Nghệ
thuật tìm vết rất có ích để huấn luyện về óc quan sát phối hợp với khả năng suy
luận. Cách huấn luyện này phải liên tục thì mới hữu hiệu và nên đề ra trong hầu
hết các buổi sinh hoạt của Tráng Đoàn.
Muốn thám du
có hiệu quả cần phát huy những lợi ích của hoạt động ngoài trời, khơi gợi sự
ham thích với những điều mới lạ, đi thám hiểm những nơi kỳ lạ, để thấu hiểu hết
những cánh đồng hoang dại, những con suối, góc rừng. Mục đích của chúng ta là
làm cho Tráng sinh ý thức được môi trường bên ngoài xung quanh ta và học được
cách trân trọng thiên nhiên. Điều cần
thiết để khởi xướng sự ưa thích sống ngoài trời là có một vài người yêu thích
thiên nhiên để kích thích trí tò mò muốn tìm hiểu và thích khám phá, tìm tòi của
Tráng sinh về những điều kì diệu.
Điều này phải
bắt đầu ngay khi thanh niên vừa gia nhập Tráng Đoàn, củng cố niềm yêu thích vẻ
đẹp thiên nhiên trong lòng Tráng sinh, khả năng tự lo cho bản thân khi sinh hoạt
ngoài trời và biết bảo vệ tài nguyên thiên nhiên. Muốn đạt tới mục đích này Tráng
Trưởng và các Tráng sinh lớn tuổi phải biết làm gương, lấy lòng nhiệt thành của
mình và tình yêu thiên nhiên để làm cho Tráng sinh yêu thích thám du.
Muốn tham gia
thám du, Tráng sinh phải biết tự lo cho bản thân khi sinh hoạt ngoài trời. Lên
kế hoạch nấu nướng, lựa chọn trang phục, dụng cụ, nhóm lửa, và các kỹ năng lều
trại. Có nhiều quyển sách về vấn đề này. Những kinh nghiệm có được sau một ngày
thám du nên được đưa ra bàn luận để rút kinh nghiệm. Những ý kiến thu lượm được
trong ngày hôm nay sẽ được đem ra thực nghiệm trong những cuộc thám du sắp tới.
Các hình thức
thám du.
Khi đã xong
những chuẩn bị ban đầu, Tráng sinh còn hai việc phải quyết định: đi lúc nào và
đi đâu?
Phần đông Tráng
sinh thấy rằng thời gian thuận lợi cho thám du chỉ diễn ra vào dịp cuối tuần
hay ngày nghỉ. Do các chuyến thám du đầu tiên thường không đi xa lắm, sau đó mới
có thể đi tới nơi xa lạ hơn. Có thể lái xe hàng trăm dặm tối thứ 6 để chuẩn bị
sẵn sàng cho thứ 7 đi thám du cuối tuần.
Dù là đi tới
đâu cũng cần dự trù kỹ lưỡng trước lộ trình nhưng đừng đưa ra kế hoạch khó khăn
và quá gấp rút. Một trong những thú vui lớn của thám du là ý thức kì diệu về tự
do khi thám du.
Một Tráng
sinh đi thám du vì ưa thích đi bộ và quan sát thế giới quanh mình. Tuy nhiên, đối
với nhà tự nhiên học, công tác nghiên cứu có thể phối hợp với thám du. Đối với
nhà sử học, những chuyến thám du tìm hiểu lịch sử sẽ có thêm nhiều thú vị. Thám
du cũng vẫn có thể phối hợp với những vấn đề tìm hiểu chung của Tráng Đoàn và những vấn đề tìm hiểu riêng của cá nhân. Được
tự do lựa chọn là điểm chính yếu.
Tổ quốc ta và
những danh lam thắng cảnh là những nơi lý tưởng để làm một cuộc thám du, các miền
hoang vu là những nơi rộng bao la để ta du ngoạn. Những di tích lịch sử cũng cần
được khảo cứu nhưng ta chỉ chú trọng đến những nơi không xa lắm và cốt để ý đến
sự vật để quan sát và ghi nhận.
Dụng cụ.
Bản đồ là một
dụng cụ cần thiết trừ khi ta đã quá quen thuộc xứ sở và có bản đồ thì cuộc hành
trình vẫn thêm thú vị. Nên có một bản đồ tốt để khảo cứu, tỷ lệ 1 inch/1 dặm là
lý tưởng lắm rồi. Muốn hiểu rõ bản đồ, cần biết các dấu hiệu trên bản đồ, tỉ lệ
xích, vòng cao độ và thực tập cách nhìn những vật biểu thị trên bản độ địa
hình. Những kinh nghiệm ngoài trời trong bốn mùa sẽ hun đúc những đức tính khéo
léo thành thói quen.
La bàn cũng
là một dụng cụ cần thiết. Tráng sinh cần phải biết sử dụng la bàn để xác định
hướng, nhất là khi đi thám du đến những nơi xa lạ chứ không thể tin vào trực
giác của mình được.
Ba lô và dụng
cụ cắm trại sẽ được nói đến ở chương sau nhưng chỉ cần nói rằng người giỏi cắm
trại, biết sử dụng số dụng cụ tối thiểu mang theo trong ba lô để tiện nghi cho
mình sẽ là người thám du giỏi.
Dụng cụ mà một
người thường xuyên đi thám du mang theo là bút chì và sổ tay. Những điều ghi
chú, những sơ đồ vẽ trong sổ tay khi di hành sẽ là những hồ sơ quý báu chứng tỏ
óc quan sát và suy luận của Tráng sinh.
Ký trình.
Việc giữ một
quyển số đường không phải là việc
thường lệ của người thanh niên nếu chỉ có mục đích ghi những nơi đã đi và những
việc đã làm. Nếu thế thì chỉ là một việc làm dễ nhàm chán. Nếu ta so sánh ký
trình của một người thám du, với sổ ghi
chép của một khoa học gia, một nhà khảo cổ hay của một bác sĩ thì ta sẽ thấy được
giá trị của sổ tay và lý do tại sao người đi thám du cần có ký trình. Người đi
thám du phải có ký trình để ghi chú những
gì tìm tòi được, những điều quan sát và nhận xét có phương pháp, có quy củ. Ký
trình chứng mình những kết quả của quá
trình thám du.
Ký trình chưa phải là điều quan trọng nhất của thám du
mà chỉ là việc cần thiết mà thôi. Trong khi ghi chép những chi tiết trên đường
thám du, cần phải trả lời các câu hỏi: Cái gì? Ở đâu? Lúc nào? Như thế nào? Tại
sao? Những chi tiết không ghi chép lại sẽ nhanh chóng bị quên lãng và kiến thức
thâu lượm được nhờ ghi chép cũng vì vậy mà biến mất.
Có phát huy
thói quen ghi chép mới kích thích khả năng quan sát và người biết quan sát mới
biết chú ý đến những chi tiết hữu ích.
Cần phải luôn
luôn nhớ rằng cách huấn luyện thông qua viết báo cáo rất quan trọng vì một số
nghề nghiệp đòi hỏi nhiều người phải biết cách làm những bản báo cáo rõ ràng dễ
hiểu.
Nên ghi chép
vào ký trình thế nào đó là một câu hỏi
khó trả lời. Không có tiêu chuẩn rõ rệt nào về phương pháp lưu trữ ký trình và cũng không cần phải đặt tiêu chuẩn. Mỗi cuốn ký trình thể hiện cá tính con người nên mỗi người có
quyền tự nghĩ ra cách ghi chép.
Những điều
ghi chép trong ký trình có thể chỉ là những
chữ vắn tắt, cũng có thể là lời tự thuật. Văn thơ cũng có thể là một phương
pháp ghi chú. Có người thấy rằng “một bức tranh đáng giá ngàn lời” và nội dung
ghi chép có thể chỉ là những sơ đồ, tranh ảnh dán liền với nhau. Có người thì lại
muốn phối hợp những phương pháp kể trên. Dù là phương pháp nào đi nữa thì nếu
muốn thử áp dụng để trắc nghiệm trong việc tìm phương pháp ghi chép hay cần được
cân nhắc cẩn thận. Khi muốn biết một ký trình có hoàn hảo không thì phải xem trong đó có ghi
đủ những chi tiết cần thiết không.
Ngay từ lúc đầu,
Tráng sinh nên dùng ký trình theo một khổ
giấy chung. Như thế để dễ ghép lại thành hồ sơ hay đóng lại thành tập. Một cuốn
sổ nhỏ thì tốt hơn là giấy rời.
Sổ đường
phải ghi lại những chi tiết chính như người báo cáo, báo cáo cho ai, ngày giờ,
và thời tiết (chiều gió, nhiệt độ, mây mù), hướng la bàn, mục tiêu cuộc di hành
và đồng bạn đi theo.
Một hình thức
ký trình làm sẵn có chia từng cột để ghi
các chi tiết cũng có thể hữu dụng cho việc ghi chép. Nhưng phải gồm đủ các yếu
tố cần thiết.
Sổ đường còn
có giá trị đối với người khác vậy cũng nên đính kèm sơ đồ lộ trình thám du.
Khuyết điểm chung thường là không ghi tỉ lệ xích và hướng Bắc lên các sơ đồ
này. Không có những chi tiết đó thì sơ đồ lộ trình không có giá trị.
Có một điểm
chưa được giải quyết dứt khoát được là có nên hay không nên viết hẳn một quyển ký
trình hoàn chỉnh cho một chuyến thám du.
Có người cho rằng nên ghi chép thường xuyên khi hoạt động thám du đang xảy ra.
Người khác cho rằng nên làm cho xong một việc đã. Khuyết điểm của quan điểm thứ
nhất là công việc này dây dưa sẽ kéo theo sự chậm trễ của các công việc khác. Còn
khuyết điểm của quan niệm thứ hai là ta sẽ để ý đến khả năng và cách thức ghi
chép nhiều hơn là kết quả của chuyến thám du.
Để dung hoà
hai quan điểm trên ta sẽ ghi chú những gì về cuộc thám du đang diễn ra rồi về
nhà tổng kết sau.
Hội Hướng đạo
có một quyển sách có giá trị về vấn đề này, đó là “Huy hiệu Thám du Ngành Tráng”.
Huy hiệu Thám
du.
Mục đích của
huy hiệu này là để khuyến khích Tráng sinh đi bộ theo sở thích. Đây không phải
là một huy hiệu về khả năng lực sĩ mà ta có thể lấy bằng này bằng cách luyện tập
một thời gian lâu dài.
Không phải bằng
thám du chỉ dành cho những ai thật giỏi về đi bộ đường dài. Tráng sinh nên nhớ
rằng “cuộc hành trình hàng trăm dặm chỉ cần khởi đầu bằng vài bước đi mà thôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét